Trip

Mongolia 2022 (5): Đêm đầy sao trên thảo nguyên – Tạm biệt Mongolia…

Tạm biệt khu suối nước nóng, chúng tôi lên đường trở về với thủ đô Ulaanbaator, nhưng trước khi về thì trên đường đi chúng tôi còn 1 trạm dừng chân với trải nghiệm mới, phượt off-road. Chúng tôi mất gần 1 ngày để đi từ Ulaanbaator đến Kharkhorin, và giờ đây khi đi ngược lại về, chúng tôi cũng phải mất tưng đấy thời gian, thậm chí còn lâu hơn vì còn rẽ vào vườn quốc gia Khustai. 8 tiếng lê lết trên xe, và quan trọng là tôi không say xe tí nào, có lẽ nhờ Phương Anh đã dành nguyên 8 tiếng trên xe để nói chuyện với tôi không ngừng nghỉ, giúp tôi tỉnh táo. Thực ra thì cũng không phải chỉ ngồi nguyên 8 tiếng trên xe, vào buổi trưa chúng tôi có dừng ở trạm dừng nghỉ để ăn trưa. Lần này chúng tôi trải nghiệm cơm suất kiểu Mông Cổ, thực ra thì nó cũng như cơm bình dân, thích ăn gì thì gọi món đó, chỉ mỗi tội là không phải trả tiền. Ăn trưa xong thì chúng tôi cũng lên đường ngay cho kịp thời gian, vì cũng chỉ đi trên cao tốc 1 đoạn nữa thôi là sẽ rẽ vào khu vực vườn quốc gia, mà đoạn đường này thì cũng giống như đường đi suối nước nóng, xóc nảy tưng tưng.

Khi xe bắt đầu rẽ ra khỏi cao tốc, tôi nhìn qua cửa sổ thấy trước mặt là 1 con đường mòn, cũng do vệt bánh xe đi nhiều thì tạo thành đường, nhưng điều quan trọng ở đây là rất nhiều sỏi đá, ổ gà, ổ voi. Tôi quay sang Phương Anh để tiếp tục nói chuyện, với hi vọng rằng sẽ có thể quên đi được việc say xe, thật may là khi chúng tôi không còn chuyện gì để nói tiếp được nữa thì xe cũng dừng lại. Bước xuống xe, đập vào mắt tôi là tấm biển tên vườn quốc gia Khustai rất lớn, bên cạnh đó là 1 khu ger cũng rất lớn, chúng tôi đoán là đêm nay sẽ ngủ lại đây. Mọi người được hướng dẫn đi vào trong để có thể đi vệ sinh, rồi sau đó tập trung trong nhà triển lãm để được nghe và tìm hiểu về nơi này, cũng như được thấy tiêu bản của những con thú ở đây. Chúng tôi cũng được xem 1 bộ phim tài liệu, nó rất hay, và khi mọi người còn đang luyến tiếc vì phim hơi ngắn thì Batmunkh gọi. Chúng tôi đi ra phía cổng, có 2 chiếc xe đã chờ sẵn, chúng tôi sẽ đi vào trong vườn quốc gia. Nhìn thấy chiếc xe, tôi cảm thấy rằng mình sẽ không chịu nổi mất, mùi xăng rất nồng, xe cũng không có điều hòa, đây là loại xe cũ do Nga tặng từ thời những năm 90, và nó vẫn được dùng cho đến giờ. Có 2 người lái xe chờ sẵn, tôi định lên xe có Batmunkh để có thể được nghe cậu ấy dịch cho khi người ta giới thiệu, nhưng không kịp. Ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn, xe bắt đầu chạy, gió và cát theo cửa sổ cứ tát vào mặt, khá rát. Con đường đi vào vườn quốc gia là 1 cung đường mà có trong mơ tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến là mình sẽ đủ can đảm để đi, nó không chỉ xóc nảy mà còn chênh vênh, 2 chiếc xe phóng với tốc độ kinh khủng, giống như đua nhau vậy. 1 bên là vách núi, 1 bên là vực sâu, đường toàn đá chông chênh, lâu lâu lại có bùn bắn lên, rồi gió cát mù mịt, tôi đã nghĩ mình không còn sống nổi mà về, trải nghiệm off road này quá đau tim. 2 cô Nga và chú Quang ngồi cùng xe với chị em tôi, mọi người cũng khá mệt, nên nói với lái xe bảo muốn quay về, chứ chờ được vào sâu trong để ngắm ngựa hoang Takhi thì chắc không còn sức nữa, thật may là lái xe rất giỏi TA, họ thường đón nhiều du khách nước ngoài nên có thể nói thông thạo TA và Nga. Khổ nỗi là đường đi rất hẹp, muốn quay lại thì chúng tôi vẫn bắt buộc phải đi tiếp đến khu vực dừng nghỉ thì mới có thể quay đầu, lại cố gắng chịu đựng thêm 10p nữa thì cũng đến chỗ dừng. Xe dừng cái là các cô chú bắt đầu vác máy ra tác nghiệp với hi vọng có thể quay chụp lại được những động vật hoang dã nơi đây, đặc biệt là loài ngựa Takhi, loài ngựa chỉ sống duy nhất ở Mông Cổ mà thôi. Đứng ngắm nhìn 1 lúc thì xe chúng tôi bắt đầu quay về, còn xe kia thì đi tiếp, trải qua bao gập ghềnh thì cũng ra được tới cổng, mấy cô cháu phi ngay vào chỗ xem phim lúc trước ngồi nghỉ, đó là nơi có điều hòa mát lạnh, nằm dài ra ghế, đánh 1 giấc.

Đang ngủ ngon thì có tiếng ồn ào, mọi người đã quay trở lại, chúng tôi cứ nghĩ sẽ ở lại khu này thì thấy Batmunkh gọi ra xe, hóa ra đêm nay chúng tôi sẽ ngủ ở 1 nơi khác. Lại đi trên con đường đầy ổ gà, nhưng gần ra đến cao tốc thì lại rẽ sang hướng khác, chúng tôi thấy 1 khu resort nằm giữa thảo nguyên rộng lớn. Lúc này đã hơn 5h chiều, chúng tôi đi vào thẳng nhà hàng, ngồi chờ để nhận ger, khu này cũng vắng tanh như chỗ resort ở Kharkhorin, chỉ có duy nhất chúng tôi là khách, có 2 bạn nhân viên phục vụ mà thôi. Vì khu này vắng tanh nên chúng tôi rất nhanh được nhận ger, nhưng mở cửa ra là 1 mùi hôi bốc lên, mùi của da bò chưa thuộc. Mỗi ger đều được làm từ da bò yak, mà loại bò này da thì siêu dày, lại hôi, người Mông Cổ quen rồi chứ chúng tôi không thể quen được, phải mở cửa ra hơn 30p mới bớt mùi mà bước vào được. Phải công nhận là từng ger chúng tôi ở chỉ có rộng hơn chứ không có bé hơn, ger này có tận 4 cái giường, người thì ít mà kê lắm để làm gì không biết. Xếp đồ xong thì chúng tôi đi ra ngoài ngắm nghía chút, chỉ cần đứng ở ngay cửa ger của mình là đã có thể thấy thảo nguyên rộng lớn và núi cao trước mặt. Đang đứng hít thở không khí trong lành nơi này thì tôi nghe thấy tiếng chó sủa, vội vàng lôi điện thoại ra zoom lên, những con chó đang lùa đàn ngựa về chuồng, 1 người đàn ông phi ngựa ở đằng sau, ở cách đó không xa có 1 ger rất lớn, là nhà của người đàn ông đó, tôi có thể thấy người vợ đang đứng ở cửa chờ chồng mình. Cảnh tượng đàn ngựa chạy về chuồng diễn ra khoảng 15p thì cũng xong, những con ngựa nhanh chóng được quây lại, người chủ nhanh chóng đóng cửa chuồng, buộc lại con ngựa mình cưỡi vào cột rồi rảo bước về nhà, người vợ giang rộng tay ôm hôn chồng rồi cùng vào nhà.

Được tận mắt chứng kiến 1 phần trong cuộc sống của người dân du mục thực sự, lại trong khung cảnh thảo nguyên rộng lớn tuyệt đẹp, tôi thấy mình thật may mắn. Vì là dân du mục nên họ không ở cố định 1 chỗ, cứ di chuyển như vậy, cuộc sống thực sự rất vất vả. Chúng tôi được gọi đi ăn tối, bữa tối là những món ăn Mông Cổ, có cả 1 bàn dài để các loại gia vị và nước, bánh, đồ tráng miệng cho mọi người tự chọn, nhưng chỉ cần trong cốc hơi vơi nước đi là người phục vụ đã nhanh chóng đến rót đầy cho chúng tôi rồi, chỉ có mỗi đoàn chúng tôi ở đây nhưng họ phục vụ rất chu đáo, đồ ăn luôn đầy ắp. Ăn xong, tôi đi ra phía ngoài ngắm hoàng hôn, trời bắt đầu lạnh hơn, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này, đây sẽ là hoàng hôn cuối cùng trên thảo nguyên mà tôi có thể tự do tận hưởng trước khi quay lại với thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Trời càng lúc càng lạnh, tôi quyết định đi tắm, nếu muộn hơn sợ rằng sẽ đông cứng thành đá mất, và hơn hết là ở đây không có điện, họ dùng máy phát điện để chiếu sáng nên phải rất tiết kiệm. Có cả khu xông hơi trong khu vực phòng tắm nữ, nhưng không có thời gian nên mọi người chỉ đi tắm thật nhanh, nước nóng lạnh ở đây cũng khó chỉnh như ở suối nước nóng vậy. Tắm xong, chị em tôi quay về lều xếp đồ, xong lại thấy chán nên bắc ghế ra cửa ngồi ngắm sao, lại phát hiện ra Phương Anh cũng đang ngồi ngắm sao, chị em tôi liền đi qua ger em ý ngồi nói chuyện. Sau đó 2 cô Nga cũng gia nhập, chúng tôi ngồi dưới bầu trời sao rộng lớn, co ro khi từng cơn gió lạnh thổi qua, kể cho nhau nghe về những câu chuyện ma và tâm linh, cảm giác vừa vui vừa sợ. Do không có đủ điện để có thể sạc pin điện thoại, cũng như không có sóng nên điện thoại của chúng tôi trở thành cục gạch vô tri đúng nghĩa, tôi tiếc rằng không thể chụp lại được bầu trời sao đó, điều mà tôi sẽ không thể tìm thấy được ở nơi nào khác. Chúng tôi phát hiện ra có ánh điện nhấp nháy ở phía núi, nó di chuyển lúc nhanh lúc chậm, đoán chắc là ánh đèn xe máy, và rồi chúng tôi còn được thấy cảnh sao đổi ngôi, điều mà tôi mới chỉ được xem trên TV và qua sách báo. Lại ngồi nhìn các ngôi sao, đoán tên chòm sao, kể những chuyện vui trong cuộc sống của mỗi người, mấy cô cháu cứ thế mà ngồi với nhau đến tận nửa đêm, khi mà không thể chịu nổi gió lạnh nữa thì mới luyến tiếc tạm biệt nhau về ger của mình để đi ngủ. Lần này chị em tôi không cần đến lò sưởi, dù bên ngoài rất lạnh nhưng bước vào trong ger thôi đã thấy rất ấm, sờ thử thì thấy họ lợp bằng 3,4 lớp da bò, thế này thì không ấm mới lạ.

Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm, bước chân ra cửa đã thấy lạnh, nhiệt độ là 5 độ, ấm hơn chút so với ở suối nước nóng. Chạy loanh quanh khu này, nó rộng quá mức cần thiết, và trời cũng khá lạnh nên chỉ 1 lúc là tôi phải quay về ger, tận hưởng sự ấm áp 1 lúc rồi mới lại ra ngoài. Mọi người ai cũng dậy sớm, ai cũng muốn tận hưởng nốt không khí thảo nguyên trong lành trước khi lên xe trở về. Bữa sáng ở đây cũng theo kiểu English breakfast, quả thực tôi đã chán ngấy với những món ăn ở đây rồi, tôi thèm rau kinh khủng, ở cái xứ này kiếm được ít rau thực sự là xa xỉ, bữa ăn nào cũng toàn thịt là thịt. Mọi người đề đạt nguyện vọng với Batmunkh, khi trở về có thể chọn món nào có nhiều rau không, chứ ăn thịt mãi sợ quá rồi, Batmunkh suy nghĩ chán chê rồi bảo đi ăn lẩu là có nhiều rau, ai cũng đồng ý ngay. Sau bữa sáng, chúng tôi kéo hành lý ra xe, lên đường trở về với Ulaanbaator, quãng đường đi về cảm giác ngắn hơn và nhanh hơn, chỉ mất hơn 2 tiếng chúng tôi đã đến nơi. Các cô chú có nguyện vọng đi mua len Cashmere nên xe ghé vào 1 cửa hàng rất lớn, nhân viên mặc đồng phục rất đẹp, tất cả đều nói TA rất tốt. Batmunkh giới thiệu đây là cửa hàng lớn nhất ở Ulaanbaator, và rất nổi tiếng, nó thuộc công ty xuất khẩu len Cashmere hàng đầu Mông Cổ. Chị em tôi chỉ đi vòng quanh ngắm nghía mà thôi, trong khi các cô chú ra sức mua sắm, nhìn giá món đồ rẻ nhất cũng gần 1000$, thôi, nghèo nên chỉ dám nhìn. Các bạn nhân viên hết sức bận rộn phục vụ các cô chú trong đoàn tôi, lúc ra về ai cũng xách túi lớn túi bé, nhìn các cô chú quẹt thẻ không tiếc tay, lại ra sức khen đồ rẻ, thế mới thấy dân Việt mình giàu cỡ nào.

Rồi Batmunkh lại dắt mọi người đi đến 1 trung tâm mua sắm, các cô chú có nguyện vọng mua sắm nên tản đi khắp nơi, chị em tôi đi 1 vòng thấy chả có gì, chui ngay vào hàng trà sữa làm cốc nước cho mát, lại thấy Phương Anh với Trâm cũng lò dò đi vào, đúng là tụi trẻ thì chả có nhu cầu mua gì. Ngồi chán chê, chúng tôi lượn xuống siêu thị phía dưới, mua vài hộp bánh về làm quà, tất cả đều là đồ của Nga, mua rẻ hơn ở VN rất nhiều.

Theo đúng nguyện vọng của mọi người, Batmunkh đưa chúng tôi đi ăn lẩu, nhìn thấy rau ai cũng hồ hởi, ra sức ăn rau và gọi thêm, gần 10 ngày rồi mới được bữa ăn có rau. Lẩu ở đây là mỗi người 1 nồi riêng, ngồi ở quanh bàn xoay, rất tiện cho mọi người, đồ tráng miệng thì ra quầy line lấy thoải mái. Ăn xong bữa trưa, cảm thấy tỉnh cả người, tâm trạng mọi người đều vui, Batmunkh liền đưa chúng tôi đi xem 1 chương trình biểu diễn nghệ thuật. Bước vào trong khán phòng, chúng tôi cũng không được phép quay chụp gì, nên mọi người rất chăm chú xem. Các nghệ sĩ lần lượt biểu diễn những bài hát, điệu múa truyền thống của Mông Cổ, tôi rất thích những show diễn như thế này, họ làm thành 1 câu chuyện kể cho khán giả về đất nước, con người Mông Cổ; hơi tiếc là show diễn ngắn, chỉ hơn 1 tiếng đã kết thúc.

Chúng tôi quay lại khách sạn ở lần trước, sau khi nhận phòng, thấy còn khá sớm mới đến giờ ăn tối, 2 chị em tôi quyết định đi bộ dạo quanh xem có gì hay không. Chúng tôi cứ đi lang thang, vừa đi vừa nhìn ngó đường phố, cố gắng ghi nhớ những gì ở nơi này, thấy có 1 siêu thị khá lớn, chị em tôi liền ghé vào, dù sao thì tiền chúng tôi đổi cho đến giờ mới tiêu có vài đồng nên vào xem có gì hay ho thì mua nốt. Nhìn ngó chán chê cũng chả biết mua gì, chị em tôi mua vài tuýp kem bôi tay của Nga, giá cũng siêu rẻ, xong chúng tôi đi về, cũng gần đến giờ ăn rồi.

Khi mọi người tập trung dưới sảnh khách sạn để chuẩn bị đi ăn thì 1 cơn mưa to kéo đến, đường đã tắc càng thêm tắc, chúng tôi quyết định từ từ đợi ngớt mưa mới đi ăn. Tôi liền đi ra chỗ Batmunkh để nói chuyện, cũng như tặng chút quà cho cậu ấy, thật ra thì nói quà cũng hơi to tát, chỉ là tất cả chỗ đồ ăn vặt tôi mang từ VN sang thôi, chúng tôi kết bạn FB với nhau, hẹn rằng khi cậu ấy sang VN thì tôi sẽ dắt đi ăn những món ngon, thế nhưng mấy tháng sau đó, Batmunkh dắt cả gia đình đến VN thật, tiếc là chỉ ở Đà Nẵng nên chúng tôi không gặp nhau được. Mưa ngớt, mọi người lên xe đi đến nhà hàng, đi mất 30p do tắc đường, nhưng khi nhìn quãng đường thì chúng tôi chỉ ở cách khách sạn có 1 đoạn không xa. Xe dừng ở cách nhà hàng khoảng 50m, phải đi bộ vào, khi đứng chờ sang đường để vào nhà hàng, tôi nhìn tòa nhà sau lưng, hỏi Batmukh đó là tòa nhà nào, cậu ấy bảo đó là phủ Tổng thống. Nếu như ở VN, phủ Chủ tịch được bảo vệ rất nghiêm, xung quanh tuyệt nhiên không có bất cứ nhà nào chứ đừng nói hàng quán, thì ở đây lại khác, vẫn có lính gác bảo vệ, camera, tường rào cao vút, nhưng ngay đối diện lại là 1 dãy nhà hàng, quán nhậu sầm uất. Bữa tối nay chúng tôi ăn nhậu, uống bia kiểu Mông Cổ, cũng chỉ là các món gà rán, pizza thôi, nhưng thưởng thức bia Mông Cổ là 1 điều rất thú vị, nó khá thơm, nhưng tôi vẫn thấy bia Việt ngon hơn. Ăn xong, chị em tôi và 2 cô Nga quyết định đi bộ về, vì quãng đường rất gần, nhìn bản đồ chỉ đi 1 đường thẳng là xong, Phương Anh khá lo lắng sợ chúng tôi lạc, nhưng 2 cô Nga bảo đi với chị em tôi thì lo gì. Buổi tối cuối cùng ở Mông Cổ, lựa chọn đi bộ về khách sạn là 1 lựa chọn sáng suốt, chúng tôi được ngắm nhìn đường phố sau cơn mưa, được nhìn hoàng hôn đỏ rực lúc 10h tối, hít thở không khí mà không cảm nhận chút khói bụi nào dù đường đông kín xe ô tô.

Về đến khách sạn, chị em tôi ghé vào quán café trong sảnh khách sạn, ăn thử kem Mông Cổ, hơi ngọt nhưng vị rất ngon, tận hưởng buổi tối cuối cùng trong sự ngọt ngào như vậy thật tuyệt. Lên phòng, tôi sắp xếp lại đồ, đi tắm rồi nằm xem lại ảnh của chuyến đi. Tôi lướt 1 hồi nhận ra rằng ảnh chụp ở quảng trường lớn là ít nhất, thật ra thì khi đó cũng không có nhiều thời gian, trước khi vào bảo tàng quốc gia Mông Cổ, xe dừng ở quảng trường lớn 1 lúc để chờ đến giờ mở cửa nên chúng tôi có cơ hội ngắm nghía nó. Quảng trường được đặt tên theo vị anh hùng của Mông Cổ, Sukhbaatar, bên cạnh nó là tòa nhà Quốc hội, phía trước đặt tượng 3 vị Đại Hãn nổi tiếng nhất và được kính trọng nhất, Thành Cát Tư Hãn, Hốt Tất Liệt và Oa Khoát Đài. Nếu có cơ hội quay lại Mông Cổ, tôi sẽ dành thời gian lượn lờ ở quảng trường nhiều hơn, nó có rất nhiều điều thú vị, và xung quanh nó có rất nhiều chỗ để khám phá; tôi còn muốn đi lên phía bắc sát biên giới nữa, nơi sẽ đến với bộ lạc nuôi tuần lộc, nhưng theo mô tả thì phải cưỡi ngựa mất 3 tiếng, đi bộ thêm 2 tiếng mới đến được, rất vất vả và gian khổ, nhưng cũng siêu hấp dẫn.

Sáng hôm sau, chúng tôi dậy ăn sáng, rồi lên xe ra sân bay, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 11h. Sân bay rất đông, đến đây tôi mới thấy có rất nhiều khách châu Âu, thế mà khi đi chơi lại chả gặp được mấy, thế mới lạ. Tạm biệt đất nước Mông Cổ xinh đẹp, hẹn 1 ngày gặp lại khi tôi đủ tiền và đủ dũng cảm để có thể cưỡi ngựa 3 tiếng đi vào núi.